Chương 1: Hôn nhân chớp nhoáng; Chương 2: Boss lớn thần bí; Chương 3: Những ngày sau kết hôn; Chương 4: _ đừng dễ dàng nói lời chia tay; Chương 5: Chồng mới cưới quan tâm; Chương 6: Ngài tổng giám đốc lạnh lùng; Chương 7: Anh sẽ ghen; Chương 8: Không có tình cảm làm cơ sở Lấy Chồng Bạc Tỷ của tác giả Mộc Thất Thất thuộc thể loại truyện Truyện Ngôn Tình, Sủng được cập nhật nhanh nhất tại Botruyen. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Trích dẫn truyện: Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra ví dụ như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên đồng ý gả cho một người đàn ông bình thường. Lấy Chồng Bạc Tỷ - (Chương 979) - Tác giả Mộc Thất Thất Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương 471: Bạn đã trả một mạng Tàu chở hàng đi từ vùng biển Giang Bắc đến nước A cưỡi gió rẽ sóng trên mặt biển, cấp tốc tiến về trước. Bên trong tàu chở hàng có một căn phòng nhỏ để nhân viên trên tàu nghỉ ngơi, căn phòng vốn dĩ đã không lớn, lại chất đầy đồ lặt vặt, càng trở nên chật chội. Truyện Lấy chồng bạc tỷ xoay quang câu chuyện Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra ví dụ như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên đồng ý gả cho một người đàn ông bình thường. Nhưng người đàn ông bình thường ấy lại trở thành Sếp công ty cô Chương 842 Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương 842: Phải biết rằng Long Duy còn sống Chương trước Chương tiếp Trước đây đều là người khác chăm lo từ bữa ăn đến giấc ngủ cho Trần Nhạc Nhung, đây là lần đầu tiên cô chăm sóc người khác. Mặc dù tay chân lóng ngóng, vụng về nhưng cô rất chu đáo chuẩn bị món cháo rau xanh và món khai vị, không để Tưởng Linh Nhi đói. Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương 74: Tôi đã kết hôn gacsach.com "Chị khỏi cần giả bộ đáng thương trước mặt tôi, tôi không phải đàn ông nên không nuốt được cái trò ấy của chị đâu." Giang Nhung chỉ cảm thấy ghê tởm khi Giang Hân tỏ ra như vậy. Cô dừng một chút rồi nói 8O4k7. Giang Nhung xấu hổ đến mức cả người đều đỏ rực lên, giờ cô chỉ muốn vùi đầu xuống nước. Thế nhưng vừa nghĩ đến sự ân cần và yêu thương của anh đêm nay, trái tim Giang Nhung lại như đang rộn ràng hạnh phúc. Có một người mẹ yêu thương mình đến như thế, lại lấy được một người chồng ân cần săn sóc như thế, Giang Nhung cảm thấy, có lẽ những ngày tháng cực khổ trước đây là khảo nghiệm của ông trời, để cô phải trải qua sóng gió bão tố mới thấy được cầu vồng. Mẹ và Trần Việt chính là hai cầu vồng đẹp nhất mà cô gặp được sau biết bao gian khổ, cô nhất định phải cùng họ sống hạnh phúc trong những ngày tháng sau này. Cuộc sống sau này, có mẹ, có chồng, có thể còn có những đứa con ngoan ngoãn, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô hạnh phúc dạt dào rồi. So với Giang Nhung, Trần Việt không chỉ cảm thấy kích động mà còn xen lẫn nhiều cảm xúc khác. Trước đây có rất nhiều phụ nữ chủ động lao vào vòng tay của Trần Việt, nhưng anh chưa bao giờ có ham muốn với bọn họ. Chỉ có Giang Nhung là khác biệt, anh muốn lấy cô làm vợ, sau đó chân chính chiếm lấy cô, đánh dấu chủ quyền của anh lên người cô, rồi danh chính ngôn thuận chăm sóc cô. Nhưng tại sao lại muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc cô? Trong khoảng thời gian này, Trần Việt cũng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này nhưng lại không nghĩ ra đáp án, có lẽ là vì sự kiên cường của chính con người cô đã thu hút anh. Nhưng hôm nay anh mới hiểu ra, đối với anh, Giang Nhung hoàn toàn khác với đám phụ nữ kia, anh không chỉ muốn thương cô, mà còn muốn yêu cô tha thiết. Cũng giống như đêm nay, theo từng cơn sóng triều, anh dịu dàng và mạnh mẽ chiếm lấy cô, cảm nhận cô, khiến cô chân chính trở thành vợ của anh. Lúc này cô đang bình yên nằm bên cạnh anh với hơi thở đều đều và bình thản, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ như gấc, người cô bị dấu hôn của anh phủ kín. Ngắm nhìn một hồi, Trần Việt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng liên tục nhấp nhô, anh rất muốn “ăn” cô thêm một lần nữa. Nhưng Trần Việt hiểu rõ, cơ thể của một cô gái vừa trải qua đêm đầu tiên không thể chịu nổi thêm một lần nữa. Thế là anh mạnh mẽ dằn xuống khao khát muốn “ăn” cô, sau đó dịu dàng ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn, trong lòng không ngừng kêu gọi tên cô. Giang Nhung! Cuối cùng em đã thật sự trở thành vợ anh rồi! Ngày hôm sau. Lúc Giang Nhung tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cô khẽ cử động một chút thì cảm thấy cả người ê ẩm như vừa bị một chiếc ô tô cán qua, mọi khớp xương đều đau đến rã rời. “Ui!” Cô cau mày, rên lên một tiếng. “Dậy rồi à!” Người đàn ông ấy vẫn ăn mặc rất tươm tất ngồi bên cửa sổ đọc báo như ngày thường, bỗng anh quay đầu lại, lặng lẽ ngắm nhìn cô. “Ừm.” Giang Nhung rầu rĩ đáp một tiếng. Người đàn ông này sao lúc nào cũng trưng cái bộ mặt bình thản đó hả, dường như tối qua người điên cuồng chiếm lấy cô không phải anh vậy. Trần Việt đứng dậy bước về phía cô, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, “Nếu không khỏe thì đừng dậy, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, anh sẽ cho vệ sĩ bảo vệ mẹ vợ.” Căn phòng vẫn còn dấu vết của đêm điên cuồng hôm qua, nhất là khi anh bước tới, cô như cảm thấy hơi thở của anh lại một lần nữa chiếm lấy mọi giác quan của cô. Giang Nhung đỏ mặt không nói nên lời. “..” Trần Việt lại nói tiếp, “Tối qua anh hơi quá sức, lỡ làm đau em rồi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.” Mấy lời như thế mà người đàn ông này vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc cho được, đến mức cô cảm thấy dường như anh đang bàn công việc với cô chứ không phải đang nói chuyện âu yếm riêng tư giữa hai người vậy. Giang Nhung đưa tay véo một cái bên eo anh, “Tên khốn.” Tối hôm qua cô lấy hết can đảm mới dám nhào lên người anh, hôm nay tỉnh lại cô lại xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống cái lỗ nào đó, nhất là khi nhớ về sự chủ dộng dạn dĩ tối hôm qua của mình. Thế mà anh còn nói những lời mờ ám khiến đầu óc người ta phải suy nghĩ lung tung như vậy, có phải anh muốn cô xấu hổ chết không hả? Tối hôm qua cô hoang dại như một con mèo hoang, bây giờ lại xấu hổ không dám ngẩng mặt, càng không dám nhìn vào mắt anh. truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện Thấy vẻ thẹn thùng của cô, Trần Việt không khỏi cười gian. Anh cúi đầu hôn lên gò má đỏ ửng của cô, “Vậy thì cứ thế đi nhé, hôm nay em nằm nghỉ đi, anh đi lấy gì đó cho em ăn.” “Không muốn ăn.” Cô kéo vạt áo của anh, cúi đầu đỏ mặt đáp, “Anh ơi, em muốn anh ôm em một lát.” Cô rất hy vọng buổi sáng thức dậy trong lòng của anh, chứ không phải anh vẫn ngồi bên cửa sổ đọc báo như ngày thường, nó khiến cô cảm thấy dường như chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ. “Ừm.” Trần Việt ôm lấy cô, mũi hít lấy mùi hương cơ thể cô. Cô bé ngốc này, cô chắc chắn không biết cô quyến rũ đến mức nào, dù chỉ là một cái ôm cũng khiến anh bùng lên khao khát muốn đè lên người cô. Đêm qua anh hai lần chiếm lấy cô, giờ ngọn lửa vẫn luôn ấp ủ trong người chỉ chực chờ bùng lên, cơ thể của anh đang hò hét muốn nhào tới tiếp tục muốn cô. Nếu không phải anh có sức kiềm chế cao, vì thương yêu mà tối qua tha cho cô, thì giờ cô làm gì còn sức giày vò anh thế này. Giang Nhung cựa quậy trong lòng anh, nhỏ giọng nói, “Ông Trần ơi, sau này sáng nào anh cũng phải ôm bà Trần như thế này đó.” Ngọn lửa trong người Trần Việt vốn còn chưa dập tắt được, giờ mới sáng sớm lại bị Giang Nhung không biết vô tình hay cố ý trêu chọc, nỗi khao khát trong Trần Việt lại reo hò nổi dậy. Cô đã nghỉ ngơi cả một buổi tối, trông tinh thần có vẻ rất tốt, chắc hẳn có thể làm thêm một lần nữa… Trần Việt thuận thế đè xuống cắn lấy vành tai cô, giọng nói anh vô cùng dịu dàng, “Bà Trần à, sau này sáng nào cũng phải để ông Trần yêu em thế này đấy.” Giang Nhung thẹn thùng không biết nói gì, nhưng vừa nghĩ tới mỗi sáng anh lại yêu cô như thế, tâm trạng cô lại trở nên hưng phấn. Sau đó, đến khi bà Trần có thể thoát khỏi ông Trần đã là chuyện của hai tiếng sau. Ngồi trên bàn ăn, Giang Nhung nhìn vẻ mặt sung sướng của Trần Việt mà không khỏi mắng thầm, “Đúng là sói đội lốt người!” Trước đêm qua, cô vẫn cảm thấy anh là một quân tử đứng đắn, cô dâng tận miệng mà anh vẫn điềm nhiên như không, còn đuổi cô đi. Nhưng sau đêm qua, nhất là buổi sáng hôm nay, hình tượng của người đàn ông này trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn. Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhung lại nóng phừng phừng, ngay cả nhìn Trần Việt cũng không dám, chẳng lẽ Trần Việt trước đây là kẻ kinh nghiệm đầy mình hay sao mà kiểu nào cũng nghĩ ra được, còn bắt cô phải cầu xin anh. Đúng là đáng ghét! Vừa nghĩ như thế, khóe miệng bỗng cảm nhận được một cái chạm dịu dàng, Giang Nhung lập tức giật mình tránh sang một bên. “Miệng dính sữa kìa.” Anh giơ đầu ngón tay dính sữa của mình lên trước mặt cô, “Anh giúp em lau mà.” Trắng trắng, dính dính… Á á á á… Giang Nhung chỉ muốn đánh cho mình hai bạt tai, cô lại nghĩ đi đâu rồi vậy, sao đầu cô lúc nào cũng nghĩ tới mấy thứ lung tung thế. Sữa thì là sữa thôi, sao cô lại liên tưởng tới Trần Việt chứ. Thôi rồi, Giang Nhung vốn không muốn suy nghĩ lung tung nhưng lại không thể khống chế được, cứ như thế này thì hôm nay chắc chắn không ra khỏi cửa nổi rồi. Xử lý xong việc riêng thì đã qua nửa ngày. Nhưng Trần Việt vẫn không rảnh rỗi. Thịnh Thiên còn có rất nhiều chuyện chờ anh đi xử lý, chờ anh quyết định sách lược. Vì Thịnh Thiên, vì nhà họ Trần, vì Giang Nhung và con, anh không thể cho mình có một phút thả lỏng nào. Nhất là vào thời điểm mấu chốt này, anh phải luôn luôn duy trì sự cảnh giác, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Trần Việt vừa trở lại văn phòng, thư ký đã đưa tài liệu cần anh tự mình xử lý tới. Trần Việt cầm tài liệu lên và lật xem qua một lát, chữ trên tài liệu dần mờ đi, đầu cũng càng lúc càng nặng. Trần Việt vội vàng nhắm mắt lại và lấy kính xuống. Anh giơ tay khẽ day huyệt thái dương, hy vọng có thể làm cho đầu mình đỡ nặng nề. Nhưng hai phút trôi qua, tình trạng này chẳng những không giảm bớt, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Khi anh mở mắt ra, tất cả hình ảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ. Cho tới nay, thời gian nghỉ ngơi của anh đều rất ngắn, có mệt mỏi hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện qua tình trạng như hôm nay. Cũng không biết anh bị làm sao nữa? Trần Việt cầm điện thoại trên bàn làm việc và định gọi điện bảo thư ký pha cốc cà phê để anh uống cho tỉnh táo. Ai ngờ anh vừa tay giơ ra lại chộp hụt, mệt mỏi rũ xuống. Anh muốn giơ tay lên cầm điện thoại lần nữa nhưng cơ thể cao lớn đã nghiêng về phía trước, mệt mỏi nằm sấp ở trên bàn làm việc. Anh cố gắng cử động thì phát hiện mình thậm chí không có sức để đưa tay ra nữa. Làm sao có thể như vậy được? Trần Việt cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng để cố gắng nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ đến cốc trà mà ông cụ đã cho anh uống. Hôm nay, sau khi anh ra cửa cũng chỉ uống có cốc trà kia, chẳng lẽ ông cụ... Đầu càng lúc càng nặng nề, Trần Việt đã không có cách nào suy nghĩ được nữa. Anh nằm ở trên bàn, lần đầu tiên có cảm giác không có sức và bất lực như vậy. Không được, anh không thể gục ngã. Nếu như anh ngã xuống, Giang Nhung và Nhung Nhung nhỏ sẽ phải làm thế nào? Anh là chỗ dựa cho hai mẹ con bọn họ, anh phải đứng lên, phải... Trần Việt dùng hết sức lực cuối cùng, cắn răng và thử ngồi dậy, nhưng cuối cùng cơ thể suy yếu đã chiến thắng được ý chí mãnh liệt của anh, anh lại ngã xuống. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Diên đẩy cửa bước vào "Tổng giám đốc Trần…" Anh ta còn chưa nói hết đã phát hiện ra Trần Việt không bình thường, vội vàng xông tới "Tổng giám đốc Trần, anh làm sao vậy?" "Đừng… đừng... Giang Nhung..." Sau mấy từ đứt quãng như vậy, Trần Việt đã mất đi tất cả tri giác. Với mấy từ gián đoạn như vậy, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không biết Trần Việt muốn nói gì, nhưng Lục Diên lại hiểu rõ. Trần Việt muốn bảo bọn họ đừng nói cho Giang Nhung biết. Đã đến lúc này rồi, anh cũng ngã xuống nhưng vẫn không muốn làm cho Giang Nhung phải lo lắng... Lục Diên thật muốn nghiến răng nghiến lợi vì ông chủ, nhưng anh ta không có thời gian để nghĩ tới chuyện khác, chỉ vội vàng đưa Trần Việt tới bệnh viện. Lục Diên gọi người đưa Trần Việt đến bệnh viện Thịnh Thiên với tốc độ nhanh nhất. Sau khi kiểm tra qua, bác sĩ tất nhiên không kiểm tra ra được nguyên nhân vì sao Trần Việt lại đột nhiên ngất xỉu. Hơi thở, nhịp tim và các phương diện khác của Trần Việt đều rất bình thường, các cơ năng đều như người bình thường, nhưng anh lại hôn mê bất tỉnh. Anh không thể cử động, không thể mở mắt, không thể nói chuyện, giống như một người sống thực vật. ... Kim đồng hồ dần chỉ về phía số chín. Sau khi Giang Nhung và Nhung Nhung nhỏ cùng luyện Taekwondo lại đi dạo ở trong sân. Chỗ bọn họ đi dạo không xa cửa lớn, cô tính khi Trần Việt trở về thì hai mẹ con bọn họ có thể nhìn thấy anh đầu tiên. Nhưng bọn họ chờ mãi, chờ đến khi Nhung Nhung nhỏ đã ngủ gà ngủ gật, vẫn không chờ được Trần Việt trở về. Lúc sẩm tối, Giang Nhung có nhận được tin nhắn của Trần Việt gửi qua zalo, nói buổi tối có một bữa tiệc nên phải về muộn một chút. Giang Nhung biết anh còn đang đi xã giao nên không tiện gọi điện thoại tới làm phiền anh. Cô không thể làm gì khác hơn là bế Nhung Nhung nhỏ vào nhà, tắm rửa cho cô bé trước. Giang Nhung thích nhất là tắm cho Nhung Nhung nhỏ. Sau khi cởi hết quần áo của cô bé, nhìn cơ thể nhỏ bé mũm mĩm kia là cô lại hận không thể cắn cô bé vài cái. Nhung Nhung nhỏ đặc biệt thích nước, cô bé ngồi trong bồn tắm nhỏ của mình và chơi rất vui vẻ. Giang Nhung vừa không để ý liền bị cô bé hắt cho ướt hết người. "Nhung Nhung, con đừng làm loạn nữa." "Mẹ, Nhung Nhung còn muốn chơi nữa." Giang Nhung bế cô bé lên và dịu dàng nói "Nhung Nhung ngoan, con nghịch nước quá lâu sẽ bị cảm đấy. Ngày mai còn phải đi tới trường mầm non nên Nhung Nhung phải ngủ sớm, ngủ sớm thì mới có thể trở nên xinh đẹp hơn được." Đôi mắt to long lanh của Nhung Nhung chớp chớp, hỏi thăm "Mẹ, Nhung Nhung trở nên xinh đẹp hơn thì mẹ và ba phải làm thế nào?" Nhung Nhung nhỏ cảm thấy một mình mình trở nên xinh đẹp hơn mà ba và mẹ không xinh đẹp lên, như vậy không phải về sau cô bé còn xinh đẹp hơn ba mẹ sao? Cô bé nghĩ như vậy không tốt, cô bé hi vọng ba mẹ cũng xinh đẹp như mình cơ. "Ba và mẹ cũng sẽ trở nên xinh đẹp mà." Giang Nhung cầm khăn tắm bọc Nhung Nhung nhỏ lại, dịu dàng lau khô người, lau khô tóc, mặc bộ áo ngủ cho cô bé. "Ba mẹ và Nhung Nhung cùng xinh đẹp." Nhung Nhung khẽ nói. "Ừ, đúng rồi, chúng ta đều trở nên xinh đẹp." Giang Nhung hôn lên đôi má phúng phính của Nhung Nhung “Bảo bối, con nằm xuống ngủ đi." "Nhung Nhung muốn đợi ba cơ! Con muốn nói cho ba biết một bí mật nhé!" "Nhung Nhung có bí mật gì muốn nói cho ba biết vậy?" Nhung Nhung nhỏ giơ tay che miệng của Giang Nhung "Bí mật, con chỉ nói cho ba biết thôi." Giang Nhung cầm bàn tay nhỏ bé của Nhung Nhung lên hôn, giả vờ đau lòng nói "Mẹ thật đau lòng, Nhung Nhung có bí mật nói cho ba biết mà không chịu nói cho mẹ biết gì cả." Thấy mẹ dường như muốn khóc, Nhung Nhung nhỏ liền sốt ruột, vội vàng ôm lấy mặt Giang Nhung"Mẹ đừng khóc." "Nhưng Nhung Nhung còn chưa nói cho mẹ biết bí mật đâu." Giang Nhung giả vờ dụi con mắt, giống như khóc thật đau lòng vậy. "Oa…." Thấy mẹ khóc thật đau lòng, Nhung Nhung nhỏ khổ sở, lo lắng không nhịn được liền khóc òa. "Nhung Nhung..." Lúc này đổi lại thành Giang Nhung hoảng loạn, vội vàng ôm cô bé vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô bé an ủi “Bảo bối, mẹ đùa con thôi, mẹ không khóc đâu." "Mẹ không ngoan!" Nhung Nhung nhỏ dụi mắt, trên hàng lông mi thật dài còn treo giọt nước mắt trong suốt. Sao mẹ có thể lừa cô bé, làm cô bé hoảng sợ chứ? "Đúng, là mẹ không ngoan, vậy Nhung Nhung nằm xuống đi, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ba hỏi xem bao giờ ba mới về. Nhung Nhung của chúng ta có bí mật muốn nói cho ba biết đấy." "Vâng ạ." Nhung Nhung nhỏ gật đầu thật mạnh. Giang Nhung nằm xuống bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, cầm điện thoại di động gọi cho Trần Việt. Nhưng chuông reo rất lâu vẫn không có ai nghe máy. Giang Nhung nghĩ thầm, có thể Trần Việt còn đang bận nên không nghe được tiếng điện thoại kêu. Giang Nhung cất điện thoại và áy náy mỉm cười nói với Nhung Nhung nhỏ "Nhung Nhung, ba còn đang bận làm việc, con ngủ trước đi, ngày mai con tỉnh lên lại nói bí mật cho ba biết, được không?" Nhung Nhung nhỏ ngoan ngoãn gật đầu "Nhung Nhung ngủ đây, chúc mẹ ngủ ngon, chúc ba ngủ ngon." Đọc truyện Lấy chồng bạc tỷ-Giang Ninh full cập nhật chương nhanh nhất trên Cuộc sống đúng là luôn có những bất ngờ mà chúng ta không bao giờ đoán trước được. Giống như cái cách Giang Nhung không đoán trước được mình thế nhưng chỉ mong muốn có một cuộc hôn nhân bình thường, với người đàn ông gia cảnh bình thường. Thế nhưng sao người đàn ông ấy lại biến thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đế Quốc giàu nhất châu Á thế này? Đáp án sẽ có trong 999 chương của “lấy chồng bạc tỷ” mời các bạn ghé đọc trên Vietwriter. Nữ chính của “Lấy chồng bạc tỷ” là Giang Nhung - nhân viên phòng nghiệp vụ của công ty Sáng Tạo Mới. Cô là một cô gái bình thường trong vô vàn những cô gái bình thường khác. Ngoài nghiệp vụ trong công việc được đánh giá là tốt ra còn lại mọi thứ của cô đúng là không lấy gì làm đáng tự hào cả. Cô còn là kẻ bị người nhà vứt bỏ, bị người đàn ông mình yêu phản bội, người chị cả mình tôn kính cướp đi bạn trai. Từ một cô gái hạnh phúc biến thành một kẻ có nhà mà không thể về. Một ngày đẹp trời, trên con đường kén chồng lần thứ N, Giang Nhung được người bạn thân Lương Thu Ngân giới thiệu cho một anh mang tên Trần Việt. Từ lần gặp mặt đầu tiên, Giang Nhung đã ấn tượng với anh bởi phong cách ăn mặc thời thượng, giọng nói cuốn hút, dễ nghe và hết sức lịch sự. Tuy nhiên, cô cũng không đặt niềm tin quá nhiều vào lần xem mắt này bởi cô đã từng thất bại khá nhiều ở các lần trước. Thế nhưng, hai ngày sau cô lại nhận được điện thoại của Trần Việt, anh hẹn cô đi ăn cơm. Lại hẹn cô cùng đi “đăng ký kết hôn”. Đăng ký kết hôn ư? chỉ sau vài lần gặp? Vậy mà Giang Nhung cũng lại đồng ý. Có lẽ từ cái gật đầu đồng ý ấy, Giang Nhung cũng chưa từng nghĩ nhờ nó mà cuộc sống của cô bước sang một trang mới hoàn toàn khác. Về nam chính, anh là Trần Việt, người thừa kế tài năng của tập đoàn Đế Quốc giàu nhất Châu Á. Anh cũng là tổng giám đốc thần bí mới nhận chức của công ty công nghệ Sáng Tạo Mới. Anh đẹp trai, đa tài là nam thần trong mắt các cô gái. Anh lại vì đối tác giới thiệu mà chấp nhận đi xem mặt. Lại vì biểu hiện của cô gái trước mặt kia mà yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Anh ngỏ lời cầu hôn cô khi cô chưa cả biết anh là ai ngoài cái tên Trần Việt. Nhưng anh lại biết rất rõ quá khứ của cô. Lấy chồng bạc tỷ chính là một câu chuyện ngôn tình tiêu biểu của thể loại ngôn tình cưới trước yêu sau. Nam chính Trần Việt bề ngoài lạnh lùng, được người người mệnh danh là “tổng giám đốc mặt than” nhưng chỉ Giang Nhung biết vẻ dịu dàng của anh chỉ dành cho người phụ nữ duy nhất là cô. Lấy nhau rồi yêu nhau say đắm. Tình yêu của họ cũng không thiếu những thử thách, yêu thương, hiểu lầm, tan vỡ rồi nối lại. Nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi là tình yêu của Trần Việt dành cho Giang Nhung. Anh từng đứng trước mặt mẹ cô và nói “cháu chỉ quan tâm đến tương lai cô ấy và cô ấy là vợ cháu”. Anh biết hết mọi quá khứ ê chề của cô nhưng điều đó chỉ càng làm anh thương cô hơn. Cô cũng vì anh mà từ bỏ thân phận, chấp nhận ly hôn với anh mang theo đứa con đến một đất nước hoàn toàn xa lạ. Tình yêu của họ là sự chấp nhận hy sinh chỉ mong đối phương được bình an, hạnh phúc. Đó là kiểu tình yêu bao dung mà mỗi cô gái đều mong muốn ở người đàn ông của mình. Không chỉ thế, lấy chồng bạc tỷ còn là câu chuyện tình yêu đẹp của cặp đôi Trần Nhung Nhung và Nam Cung Dương Diêu Liệt. Tình yêu của hai con người tưởng chừng không bao giờ có thể đứng chung. Anh là Nam Cung Liệt, là tổng thống nắm giữ quyền lực tối cao của đất nước A. Cô là Trần Nhung Nhung con gái cưng của ông chủ tập đoàn Thịnh Thế, cũng là người thừa kế hợp pháp của Thịnh Thế - một đế quốc kinh tế của Châu Á. Ngày bé, vì xảy ra biến cố lên anh lưu lạc đến Trung Quốc và học chung lớp mẫu giáo với cô. Anh thế nhưng nảy sinh tình cảm với cô bé đáng yêu Nhung Nhung này từ khi chỉ còn là đứa trẻ. Trở về nước, leo lên vị trí tổng thống được nhiều người mơ ước. Mọi người đều nói anh đi đến bước đường này bởi anh không có nhược điểm. Nhưng chỉ có Nam Cung Dương và trợ lý của anh Bùi Diệc Phi biết anh có một điểm yếu trí mạng mang tên Trần Nhung Nhung. Cô là Trần Nhung Nhung - bảo bối của nhà họ Trần được bố mẹ và anh cả chiều chuộng hết mực. Thế nhưng hình ảnh cậu bé theo cô đi học từ bé, hết lòng chiều chuộng cô, người mà cô gọi là Anh Liệt vẫn chưa từng phai mờ trong tâm trí của cô. Cô đi khắp mọi nơi tìm anh. Tình cờ, tại nước A, cuối cùng cô cũng tìm thấy anh. Nhưng cô chưa từng nghĩ anh Liệt của cô lại chính là vị tổng thống cao cao tại thượng của đất nước này. Họ nhận ra nhau nhưng không thể gặp nhau, không thể quang minh chính đại yêu nhau bởi nếu điều đó xảy ra cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm bởi anh là người đã có vị hôn thê. Tình yêu của Trần Nhung Nhung và Nam Cung Dương là loại tình yêu khắc cốt ghi tâm, thanh mai trúc mã và hết sức ngọt ngào. Anh chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của cô. Anh cũng vì cô mà từ bỏ địa vị tổng thống một đất nước để đến Trung Quốc xa xôi trở thành một vị tổng giám đốc bé nhỏ. Có lẽ chính tuyến nhân vật phong phú, truyện tái hiện tình yêu của cả hai đời giúp độc giả của “lấy chồng bạc tỷ” không hề cảm thấy nhàm chán với từng câu từ của truyện. Vậy chàng trai tổng thống Nam Cung Dương đã rũ bỏ thân phận tổng thống của mình như thế nào? Tổng giám đốc Trần cao cao tại thượng liệu có dễ dàng chấp nhận dâng con gái mình cho Diêu Liệt Nam Cung Dương? Câu chuyện tình cảm của hai cặp đôi nhân vật chính sẽ diễn ra thế nào? Tất cả sẽ có trong truyện ngôn tình “lấy chồng bạc tỷ”. Trần Việt vốn tưởng rằng sau khi bắt Thẩm Văn Tuyên lại rồi xử lý hết tay sai bên cạnh ông ta, sẽ có thể thở phào một hơi, anh có thể sống thật tốt với Nhung Nhung lớn nhỏ. Vậy mà Thẩm Văn Tuyên bất ngờ chết đi, sau lưng lại xuất hiện thêm một tên hung thủ thần bí khó lường. Chiến Niệm Bắc quản lý quân khu Giang Bắc, ai cũng biết nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, muốn lặng lẽ lẻn vào, chỉ có thập tử nhất sinh. Nhưng mà, lại có người giết người tại quân khu Giang Bắc nơi Chiến Niệm Bắc quản lý, không những giết người, mà còn làm rất trót lọt, khiến người ta không thể tra ra một chút manh mối nào. Không biết tên hung thủ này là người của quân đội nước A, hay là người của quân khu Giang Bắc? Nếu như là người của quân đội nước A, có thể lẻn vào quân khu Giang Bắc để giết người, xem ra mấy năm nay bọn họ đã thâm nhập tìm hiểu quân khu Giang Bắc không ít. Đoán chừng bọn họ từng giờ từng phút đều đang quan sát nhất cử nhất động của Chiến Niệm Bắc. Nếu như là người của quân khu Giang Bắc giết người, thì vì sao người này lại muốn giết chết Thẩm Văn Tuyên, hung thủ có thể là nội gián đã ẩn náu nhiều năm trong quân khu Giang Bắc hay không? Nghĩ tới chuyện này, Trần Việt duỗi tay tìm kiếm, sờ soạng vài cái mới đụng đến điện thoại di động để ở một bên, chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại cho Chiến Niệm Bắc, bàn bạc với anh ta mấy vấn đề quan trọng. Di động vừa đến tay đột nhiên bị người khác chặn ngang cướp đi, âm thanh khó chịu của Giang Nhung vang lên bên tai anh “ Ba của Trần Nhạc Nhung, không phải đã nói anh phải nghỉ ngơi thật tốt, không được bận rộn chuyện khác hay sao, anh lại quên mất rồi à?” “Có chút việc, cần phải gọi điện bàn bạc với Chiến Niệm Bắc một chút.” Đối diện với một Giang Nhung bá đạo như vậy, Trần Việt thật sự không có cách nào với cô. Giang Nhung nhét Trần Nhạc Nhung vào trong người Trần Việt “Nhung Nhung, con ở đây nói chuyện phiếm với ba đi. Trông chừng ba, không được cho ba làm việc khác. Nếu như ba có làm việc khác, con phải lập tức lớn tiếng gọi mẹ. “Ba, ba phải ngoan.” Tiểu Nhung Nhung ngồi ở trong lòng Trần Việt, trừng lớn đôi mắt to trong veo như nước, nhìn Trần Việt không chớp mắt. Cô bé là được mẹ phái tới để theo dõi ba, để cho cơ thể của ba nhanh khỏe hơn, cô bé tuyệt đối không thể thả lỏng. “Được được được…… Ba không quan tâm chuyện gì nữa, nghe lời Nhung Nhung lớn nhỏ của ba, nằm dưỡng thương thật tốt.” Đối với Trần Việt mà nói, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện làm cho Nhung Nhung lớn nhỏ của anh vui vẻ chứ? Mục đích chính của tất cả những gì anh làm, chính là để cho Nhung Nhung lớn nhỏ của anh sống tốt, để hai người vui vẻ mỗi ngày. Nếu anh khăng khăng muốn đi làm việc khiến cho Nhung Nhung lớn nhỏ không vui, thì anh bận rộn như vậy có ý nghĩa gì nữa? Đương nhiên, chuyện mà Trần Việt có thể nghĩ tới, bản thân Chiến Niệm Bắc lớn lên trong quân khu Giang Bắc sao có thể không nghĩ tới. Sau khi nghe xong hai manh mối quan trọng, hiển nhiên Chiến Niệm Bắc có thể nghĩ ra ai là người có động cơ giết người, suy nghĩ của anh ta tình cờ trùng hợp với Trần Việt. Tên hung thủ giết người này, hoặc là nội gián ẩn náu trong quân khu Giang Bắc, hoặc chính là người của quân đội nước A. Sau khi đưa ra kết luận này, Chiến Niệm Bắc lập tức dặn dò thân tín trong tay mình đi điều tra theo hai hướng đó. Trần Tiểu Bích vẫn luôn đi theo bên cạnh anh ta, tất cả phân tích của anh ta, cô ấy ở bên cạnh đều nhìn thấy. Khi Chiến Niệm Bắc nói người giết ông nội có thể là người trong quân đội nước A, người đầu tiên Trần Tiểu Bích nghĩ tới trong đầu chính là cậu Bùi. Nhưng lại suy nghĩ kỹ càng, cậu Bùi chỉ là người nước A, không có liên quan đến quân đội nước A, hắn cũng không có lý do sát hại ông nội. Trần Tiểu Bích lập tức loại trừ người mình nghi ngờ đầu tiên. Có lẽ là lúc ông nội còn sống gây thù chuốc oán quá nhiều, người muốn lấy mạng ông cũng quá nhiều, cho nên chỉ cần công khai thân phận của ông, người muốn giết ông lập tức tự mình tìm tới cửa. “Đi, đi theo tôi tới bộ phận pháp y xem đã có báo cáo kết quả xét nghiệm chưa?” Chiến Niệm Bắc đứng dậy, kéo Trần Tiểu Bích đi. Tay cô ấy bị Chiến Niệm Bắc nắm chặt, mạnh mẽ nắm chặt tay cô ấy như vậy, đem sức mạnh của anh ta truyền cho cô ấy qua đôi tay đang nắm chặt của họ, để cô ấy không rơi vào bên trong sự sợ hãi khi mất đi ông nội. Nhưng mà, Trần Tiểu Bích cũng không quên, cha anh ta là hung thủ giết hại cha mẹ cô ấy, ông nội còn bỏ mạng không rõ ràng trong địa bàn của anh ta, cho nên cô ấy và anh ta không có khả năng ở bên nhau. Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Bích muốn buông tay Chiến Niệm Bắc ra, nhưng khi cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt của anh ta, cô ấy lại do dự. Là anh ta! Là người đàn ông mà từ nhỏ cô ấy đã ao ước lớn lên phải gả cho anh ta, là người đàn ông mà cô ấy muốn quên nhưng không có cách nào quên được. Động tác muốn buông tay Chiến Niệm Bắc còn chưa có bắt đầu đã kết thúc, cô ấy không nỡ buông tay anh ta ra, thậm chí còn hy vọng anh ta cứ nắm tay cô ấy thật chặt như lúc này, mãi mãi đều không được buông ra. Vào lúc Trần Tiểu Bích đang ngẩn người, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Chiến Niệm Bắc “Trần Tiểu Bích, cháu vốn đã xấu rồi, khuôn mặt ngây ngốc thế này còn xấu hơn nữa.” Trần Tiểu Bích trừng mắt nhìn Chiến Niệm Bắc, hít sâu một hơi, tự nhủ mình không cần để ý đến anh ta, để ý đến anh ta mày sẽ thua! Trần Tiểu Bích giật giật, muốn dùng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn cứng như thép của anh ta, nhưng chỉ vừa mới hành động đã bị anh ta nắm thật chặt. Chiến Niệm Bắc chợt quát lên “Không được lộn xộn!” Giọng nói vẫn luôn rất hung dữ khi nói chuyện với cô ấy, đột nhiên trở nên trầm thấp, mang theo tình cảm sâu đậm đã bị che giấu, trong lòng Trần Tiểu Bích thế nhưng không chịu thua kém mà lỡ một nhịp. Cô ấy và anh ta rõ ràng tay nắm tay, nhưng lại có vực sâu vạn trượng, trước cái vực thẳm đó, động lòng…… Là không được phép. Lại hít sâu một lần nữa, Trần Tiểu Bích quật cường nói “Buông cháu ra, tự cháu có thể đi.” “Ha?” Chiến Niệm Bắc nhướn mày, khóe miệng mang ý cười “Dựa vào dáng vẻ lờ mờ của cháu lúc này, đâm vào tường có khi còn nói xin lỗi ấy chứ.” Trần Tiểu Bích tức giận, phất tay anh ta ra, hét lớn “Đâm cái đầu cậu! Bà đây rất có tinh thần.” Chiến Niệm Bắc cười nhạo, bỏ tay vào trong túi “Vậy thì tốt rồi!” Bàn tay đang giấu trong túi của anh ta nhẹ nhàng nắm lại, giống như muốn bắt lấy nhiệt độ của cô ấy. Bên phía pháp y đã có kết quả về nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong của Thẩm Văn Tuyên. Pháp y đưa báo cáo kết quả xét nghiệm cho Chiến Niệm Bắc, nói “Quân trưởng, nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong của Thẩm Văn Tuyên cũng không phải là bị dọa chết, mà là trúng DSQ. Đồng thời chúng ta cũng phán đoán ra có lẽ trước khi chết ông ấy đã nhìn thấy một người. Ông ấy trừng lớn mắt, đó là biểu hiện vô cùng kinh ngạc và không cam lòng.” Chiến Niệm Bắc nhướn mày hỏi “DSQ? Nhìn thấy người? Kinh ngạc và không cam lòng?” Pháp y lập tức nói “Loại thuốc độc DSQ này không màu không vị, cơ thể người chỉ cần hấp thụ vào bảy đến mười mg đã có thể nguy hiểm đến tính mạng. Hai mươi mấy năm trước, bởi vì có người dùng loại thuốc độc này đầu độc hại người, số người tử vong lên đến hơn mấy chục người. Sau sự kiện lần đó, nhà nước rõ ràng đã cấm sản xuất loại thuốc độc này.” Chiến Niệm Bắc nói “Tiếp tục.” Pháp y tiếp tục nói “Nhà nước rõ ràng đã sớm cấm sản xuất loại thuốc độc này, nhưng cũng sẽ có một vài người vì kiếm tiền mà mạo hiểm tính mạng đi làm những chuyện trái pháp luật, cho nên DSQ vẫn chưa thật sự biến mất.” Giang Nhung hít sâu một hơi, nói “Chất độc HDR trong người anh ấy vẫn chưa được giải, chất độc đè lên dây thần kinh thị giác của anh ấy, dẫn đến việc anh ấy không nhìn thấy, nhưng vì không muốn người khác lo lắng, anh ấy bảo bác sĩ giấu mọi người.” Nghe lời này của Giang Nhung, tính khí trước nay luôn tốt như Tiêu Kình Hà cũng tức đến mức nhảy dựng lên “Cậu ta....Cái tên này cũng quá tùy hứng rồi, sự việc nghiêm trọng như vậy cũng giấu mọi người sao?” Tức thì cũng tức, nhưng Tiêu Kình Hà cũng hiểu tại sao Trần Việt lại bảo bác sĩ giấu mọi người. Từ trước đến nay Trần Việt luôn là trụ cột vững chắc trong nhà họ Trần, là nhân vật trung tâm của Thịnh Thiên, anh đã quen với việc gánh vác tất cả trách nhiệm. Nếu như anh có việc gì, người nhà sẽ rất lo lắng, nhân viên cấp dưới cũng sẽ loạn, thế nên cách tốt nhất chính là giấu tất cả mọi người. “Anh......” Giang Nhung nhìn Tiêu Kình Hà, dịu dàng gọi anh “ Hiện giờ em muốn anh giúp em một chuyện.” Tiêu Kình Hà vỗ ngực, một tay giữ vai cô, nói “Chỉ cần có thể giúp được bọn em, đừng mọi là một chuyện, cho dù là một trăm một nghìn chuyện, anh cũng thành vấn đề.” “Có một người có cách có thể khiến mắt Trần Việt sáng lại, nhưng người này chưa chắc đã nói cho chúng ta phương pháp, thế nên em muốn anh và em đi nói chuyện với cô ấy.” Tiêu Kình Hà vô cùng sảng khoái đồng ý, Giang Nhung cũng không khách sáo với anh. Tiêu Kình Hà vội vàng hỏi “Người đó là ai?” Chuyện đàm phán tìm anh là tìm đúng người rồi. Anh nghiên cứu tâm lí học bao nhiêu năm như vậy, sở trường chính là đoán tâm tư của người khác, trừ tâm tư của Trần Việt ra, anh cũng chưa từng gặp qua người nào khiến anh không đoán được. Giang Nhung cắn cắn môi, từng chữ nặng nề nói “Hứa Huệ Nhi.” “Lại là cô ta!” Người phụ nữ đó, hai năm trước Giang Nhung mất, lúc Tiêu Kình Hà quen biết Trần Việt thường xuyên nhìn thấy cô ta. Lúc đó, anh cảm thấy ánh mắt của cô ta có vấn đề, có điều nghĩ lại, người đàn ông ưu tú như Trần Việt, bên cạnh có người ngưỡng mộ anh cũng là bình thường. Trần Việt đều không quan tâm, anh có rất nhiều việc, chỉ là không ngờ, Hứa Huệ Nhi đó lại hạ độc Trần Việt. Giang Nhung gật đầu, nói “Hứa Huệ Nhi vẫn luôn ghét em, chính xác hơn chính là ghét thân phận vợ của Trần Việt là em. Em và cô ta có vài lần xung đột, mỗi lần, cô ta đều hận đến mức muốn xé em. Em đi hỏi cô ta cách giải, em đoán cô ta sẽ không đưa cho em. Anh, anh trước đây gặp qua cô ta, anh có cách nào không?” “Người phụ nữ đó miệng có chút kín kẽ, hơn nữa ngoài Minh Chí ra, cô ta dường như cũng không còn gì để quan tâm tới nữa, thế nên muốn cạy lời cô ta không muốn nói, không dễ dàng như thế.” Nghĩ đến Hứa Huệ Nhi người này vị chấp niệm mà trở nên điên cuồng, Tiêu Kình Hà cũng có chút đau đầu. Nghe xong lời Tiêu Kình Hà nói, khuôn mặt tinh tế của Giang Nhung phút chốc trở nên u ám, cô nhẹ giọng nói “Đến anh cũng không có cách?” Tiêu Kình Hà ôm chặt cô, an ủi nói “Đừng nản chí, còn có anh trai em ở đây mà. Đi thử đi, không thử ai biết có được hay không chứ?” Giang Nhung mím môi cười “Anh, cám ơn anh!” Tiêu Kình Hà nói Anh là anh của em.” Giang Nhung lao vào lòng anh, cho anh một cái ôm thật lớn “Hy vọng kiếp sau em vẫn có thể gặp được anh người anh trai tốt vậy.” “Kiếp sau anh không muốn gặp phải em cô em gái nhiều chuyện đâu.” Miệng thì nói lời khó nghe, trong lòng Tiêu Kình Hà lại đang nghĩ, nếu thực sự có kiếp sau, bọn nhất định vẫn là anh em. Giang Nhung nhấc đồng hồ nhìn thời gian, lại nói “Hôm này trong nhà còn có người cần em chăm sóc, chúng ta ngày mai chín giờ sáng đi.” “Được.” Tiêu Kình Hà gật đầu, đau lòng nhìn Giang Nhung “Giang Nhung, chúng ta là anh em, là người thân ruột thịt, gặp chuyện thì tìm anh, đừng quên, em còn có người nhà.” Giang Nhung gật mạng, nói “Anh, em biết rồi. Có người anh trai như anh, có người nhà như anh, thực sự quá tốt.” Tiêu Kình Hà xoa đầu cô “Được rồi, đi làm việc của em đi. Anh còn có việc phải làm, về trước đây.” “Được, vậy ngày mai em tìm anh.” Giang Nhung lại dặn dò anh một lần nữa “Anh lúc rảnh rỗi nghĩ xem ngày mai nên làm thế nào mới cạy được miệng Hứa Huệ Nhi.” “Chúng ta học tâm lí, chú trọng nhất chính là dựa vào hoàn cảnh đưa ra cách giải quyết thích hợp, chuyện này em đừng đưa ra chủ ý.” Tiêu Kình Hà vẫy tay về phía cô “Đi đây.” Nhìn Tiêu Kình Hà càng đi càng xa, đến khi anh biết mất khỏi phạm vi tầm nhìn của cô, Giang Nhung mới thu lại ánh mắt. Muốn cạy được miệng Hứa Huệ Nhi, cô đem tất cả thẻ bạc đặt cược lên người Tiêu Kình Hà, hi vọng anh có thể thắng lợi. Chỉ cần tìm được phương pháp loại bỏ chất độc HDR, khiến mắt của Trần Việt nhanh chóng khỏi, viên đá đè trong lòng cô mới có thể hạ xuống được. Giang Nhung trở về phòng, đụng phải quản gia Hương Tú, cô dừng bước hỏi “Hương Tú, cơ thể của bà chủ thế nào rồi?” Hương Tú khách sáo trả lời “Có ông chủ bên cạnh bà ấy, đỡ hơn nhiều rồi. Mợ chủ, cô đừng lo lắng.” “Ừ.” Giang Nhung gật đầu “Vất vả cho cô rồi.” Giang Nhung lên lầu, đến phòng làm việc của Trần Việt, gõ cửa, Trần Việt không có đáp lại, cô liền đẩy khe cửa, thò nửa cái đầu vào xem xét. Trần Việt lại đang họp với người khác qua video, nghe thấy tiếng cô gõ cửa, anh đầu cũng không ngẩng lên nói “Cứ vào trước.” Giang Nhung mở cửa đi vào, liền đứng ở cửa cũng không có tiến vào, không lên tiếng làm phiền anh. Không bao lâu, Trần Việt liền kết thúc cuộc họp, ngầng đầu nhìn cô “Ừm, có phải có chuyện gì giấu trong lòng?” Anh nhìn không rõ biểu cảm của cô, không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh hiểu cô, hiểu đến mức chỉ qua hô hấp nặng nhẹ cũng đoán ra được biểu cảm của cô. “Đúng. Là có chuyện giấu trong lòng.” Giang Nhung đi về phía anh, vừa đi đến bên cạnh anh, liền bị anh kéo vào trong lòng, anh đặt cô ngồi trên đùi anh. “Á....” Giang Nhung bị dọa kêu lên một tiếng. Trần Việt cười cô “Là anh ôm em, cũng không phải người khác, như vậy cũng dọa được em.” Giang Nhung lườm anh một cái “Đổi lại là anh xem, có bị dọa không?” Nụ cười của Trần Việt càng thêm sâu “Vậy chúng ta đổi vị trí thử xem.” Nhìn nụ cười của anh, nhưng lại không nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh. Bất giác, Giang Nhung vươn tay, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, đặt môi lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh Sự chủ động của cô, khiến Trần Việt hơi loạn nhịp, có điều chỉ có hai giây, Trần Việt liền cướp lại quyền chủ động. Anh lùi lại phía sau, mở miệng, nghịch ngợm cắn môi dưới của cô, ác ý nhấp nhấp miệng, đột nhiên cười trầm “Hôm nay là thời kì nguy hiểm của em, chúng ta không làm.” Nghe lời này của Trần Việt, khuôn mặt của Giang Nhung phút chốc đỏ ửng. Xấu xa, cô chỉ muốn hôn anh, chỉ là muốn hôn anh, căn bản không có nghĩ đến cái khác. Giang Nhung cuộn tròn nắm đấm đấm anh, nhưng lại bị anh bắt được đưa lên miệng hôn nhẹ một cái “Thực sự nghĩ như vậy sao? Hửm?”

lấy chồng bạc tỷ chương